Thứ Hai, 13 tháng 12, 2010

ĐÔI KHI CÔ ĐƠN

Ừ, thì cô đơn thế còn gì. Có lẽ đó là tình hình chung không chỉ của con người. Mặt trăng, mặt trời...còn cô đơn, huống chi ta.
Cô đơn là khi ta đi chung trên một con đường cùng với nhiều người nhưng vẫn chỉ thấy mỗi bóng ta với ta. Cô đơn là khi có nhiều con đường ta có thể đi chung với nhiều người nhưng ta vẫn chọn con đường mà ta phải bước đi một mình.
Hôm trước, phần thi ứng xử của cuộc thi hoa hậu trái đất có câu hỏi: "Điều gì quan trọng hơn với bạn, hoàng hôn hay là bình minh?",cô hoa hậu Ấn Độ (mà bây giờ đã là Miss Earth) trả lời rằng:“Chắc chắn tôi sẽ chọn bình minh bởi vì khi nghĩ đến bình minh người ta sẽ biết rằng mình có cả một ngày mới để có thể làm được rất nhiều việc và trong ngày đó bạn sẽ có 24 tiếng để tạo nên những điều tốt đẹp hơn cho cuộc sống. Càng có nhiều thời gian bạn sẽ càng làm thêm được nhiều việc tốt”. Quả thực, đây là câu trả lời rất thông minh nhưng nếu là mình, mình sẽ chọn hoàng hôn (chắc đó là lý do mà mãi mãi mình sẽ không bao giờ trở thành Miss Earth :D). Điều này mình đã viết cách đây hai năm trong tiểu thuyết đầu tay Hẹn gặp anh nơi thiên đường. Lúc Thiên ngắm hoàng hôn cùng Duyên, anh nói: Khi mặt trời đi từ từ xuống biển có nghĩa là một ngày vừa chết đi. Do đó, anh cảm thấy thời gian như gấp gáp hơn, cuộc đời mình dường như ngắn lại và anh biết mình có nhiều thứ phải làm. Và người yêu Thiên đã trả lời (một cách chẳng ăn nhập gì cả): Em không biết. Mặt trời đối với em quá lớn, đi xuống biển nó lại càng lớn hơn nữa. Nhưng em lại yêu nó, em yêu cả ánh nắng gay gắt nhất của nó. Nếu như có ngày nào đó, mặt trời không còn chiếu sáng, không còn nóng thì nó sẽ không còn là nó nữa. Con người chúng ta cũng vậy.  
Mình muốn đưa dẫn chứng này để thấy nhân vật của mình ngay cả khi yêu nhau cũng rất cô đơn mặc dù mỗi người đều có những lý lẽ riêng của họ. Mình không chắc là có thổi sự cô đơn của mình vào họ hay không nhưng mình biết chắc rằng: Nhà văn là người cô đơn trên trang giấy. Dĩ nhiên mình không phải là nhà văn, chỉ đơn thuần là người viết văn mà thôi:)
Tự nhiên muốn đọc lại bài thơ này:

Cành dâu cao, lá dâu cao
Lênh đênh bóng bướm trôi vào mắt em.
Anh đi đèn sách mười năm
Biết rằng bóng bướm có lên kinh thành?

Cành dâu xanh, lá dâu xanh
Một mình em hát, một mình em thương.
Mới rồi mãn khóa thi hương
Ngựa điều võng tía qua đường những ai?
(Bóng bướm- Nguyễn Bính)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...