Thứ Sáu, 24 tháng 12, 2010

VIẾT CHO NGÀY NOEL


Tiếng chuông Noel hôm nay mới bắt đầu nhưng hôm qua mình đã có một đêm đón giáng sinh sớm thật vui với bạn bè trong lớp. Thực sự mà nói mình chưa bao giờ cảm thấy hối tiếc khi học ở đây. Mình đã ở Hà Nội đúng hai tháng và nơi đây đã cho mình cảm giác được trở về thời sinh viên, được có những kỷ niệm đẹp, đáng yêu mà mình từng nghĩ một người đã ra trường rồi sẽ không thể có lại. Mình biết quãng đời đẹp đẽ này rồi sẽ nhanh chóng kết thúc và đến Noel năm sau mình sẽ không có cơ hội được tặng quà cho mọi người như thế này, được đi chơi như thế này nữa. Vì thế mỗi phút giây ở đây đều là mỗi phút giây vô cùng có ý nghĩa với mình. (Cái này hơi xạo: vì có những lúc ngủ có làm gì đâu mà ý nghĩa J.)
Mình nhớ 21 giờ đêm ngày 21 tháng 10, tại sân bay Tân Sơn Nhất, mình đã khóc nức nở khi nói chuyện điện thoại với bé Linh dù cho con đường mình đã chọn là phải đi một mình. Mình vẫn đi làm bình thường cho đến tận 15 giờ chiều ngày 21 tháng 10 và lặng lẽ ra sân bay mà không thông báo cho bất kỳ ai chính xác giờ bay và không muốn ai phải đi tiễn kể cả đứa bạn thân nhất. Hôm đó, gặp thầy trưởng khoa, ngay cả thầy cũng ngạc nhiên khi nghe mình chào thầy. Thầy hỏi: "Ủa, vậy là đi thật à?" (Hic, thế ra thầy tưởng em nói giỡn chơi cơ đấy. Mà thầy còn gửi luôn cả một cái thư mời dự Café học thuật cho mình vào thứ bảy nữa trong khi thứ sáu đã không còn ở Sài Gòn). Thấy thương thầy  nhất là khi đang ở sân bay, thầy điện thoại và nói: "Em đi gấp quá nên không mua được gì cho em".
Thực sự, mình không muốn nghiêm trọng bất kỳ chuyện gì. Vậy mà cuối cùng vẫn thấy tủi thân và vẫn khóc. (Đúng là tinh thần của những người học nhân văn :D). Và mình nhớ câu nói của bé Linh: Rồi chị sẽ có một cuộc sống mới thật vui mà…Thì đây, hôm nay mình hiểu là em đã đúng.
Không chỉ trong ngày hôm nay mà học ở đây đã thay đổi mình rất nhiều. Trước đây, mình đã rơi vào trạng thái bội thực với văn chương và nhiều lúc chỉ đọc nó trong trạng thái không cảm xúc, nhưng hôm nay mình đã không còn cảm thấy như vậy nữa. Đọc, viết và xem giờ đây đối với mình lại là niềm vui, là cảm hứng. Và mình cũng nhận ra được mình phù hợp với cách viết như thế nào.
Hà Nội là vùng đất thứ ba mà mình trải qua trong mùa Giáng sinh. Thực ra mà nói, mình cũng không có ấn tượng nhiều với giáng sinh trừ năm học lớp mười, là năm đầu tiên nhận lời của một ai đó (và chia tay 1 tháng sau đó :D) và Noel năm ngoái. Noel năm ngoái thì chẳng có Love nào hết nhưng mình đã có một ngày đi chơi thật vui với các bé sinh viên của mình. Bốn đứa đã đi xem phim cùng nhau, dù phim dở tệ (miễn phí mà :D), đi ăn chân gà nướng và uống café vỉa hè. Chỉ có vậy thôi nhưng ai nấy đều cảm thấy rất vui. Năm nay các bé đều đã ra trường và giờ đây bốn người đã ở ba miền đất nước: Bắc: Hà Nội (mình), Trung: Đà Nẵng (bé Linh, bé Trân), Nam: Sài Gòn (bé Hiền). Mình biết mỗi người sẽ có một mùa Noel riêng của mình nhưng chắc chắn không ai quên được những giây phút đã cùng vui với nhau.
Mình muốn nói với các bé của mình là mình đã có một mùa Noel thật vui và mình hy vọng niềm vui ấy sẽ được kéo dài mãi trong những ngày tháng còn lại học ở Dự án…Thật sự mình rất vui khi được bầu chọn cho giải Ngơ Ngác (Ngây Thơ) của lớp :D. Yêu các bé và yêu lớp mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...