Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2011

Thêu tên anh trên chiếc lá

Đã từ lâu, chiếc lá đi vào văn học như những biểu tượng đẹp. Chiếc lá trong tác phẩm của O.Henry là biểu tượng cho sự vĩnh cửu của tình người, mãi mãi còn lại với thời gian. Ở phương Đông, chiếc lá là cầu nối cho những trái tim yêu thương. Câu chuyện nàng cung nữ Thiên Bảo và chàng thi sĩ Cố Huống nên duyên vợ chồng nhờ những bài thơ trên chiếc lá ngô đồng gửi theo dòng suối đã minh chứng cho điều đó:
Cựu sủng bi sầu phiến,
Tân ân ký tảo xuân.
Liêu đề nhất phiến diệp,
Tương ký tiếp lưu nhân.
(Yêu thương xưa, buồn bã khép lại sau cánh cửa của mùa thu.
Ân sủng mới, xin ký thác vào mùa xuân sắp đến.
Lơ đãng đề thơ vào phiến lá,
(Mong) sẽ gửi tới người đón được dòng trôi)

Thế nhưng ở đây, em không biết và thực sự không biết chiếc lá có thêu tên một người có ý nghĩa gì không bởi với em mọi ý nghĩa chỉ tồn tại khi nó có ý nghĩa với người nhận. Đôi khi nó có thể là sự phiền phức, sự khó xử, sự khó chịu...Tuyệt đối, em không thể biết.
Thực ra, khi thêu tên người nào đó, chắc chắn tên của người đó phải viết bằng chữ Hán bởi như thế nó mới có duy nhất một nghĩa và sẽ không bị xuyên tạc như khi nghe tên phiên âm. Ví dụ như: chữ Vũ khi phiên âm ra Hán Việt nó sẽ có vô số nghĩa: mưa, võ thuật, quân sự, lông chim,…nhưng trong tiếng Hán, nếu bạn viết là: thì nó chỉ có duy nhất nghĩa là: mưa thôi. Tuy nhiên, ngay cả tên em viết bằng chữ Hán như thế nào em cũng đã quên mất khi quyết định từ bỏ khóa học tiếng Hoa vậy mà em lại có thể viết tên anh bằng chữ Hán rất rành rọt. Và từ lúc học thêu đến giờ, chưa bao giờ em thêu tên cho bất kỳ người nào, kể cả cho chính em.
Thứ hai, khi thêu, bao giờ em cũng phải phác họa hình ảnh của vật cần thêu lên mảnh vải trắng trước, nếu không sẽ khó mà thêu được. Vậy mà lúc thêu tên anh, lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất em không vẽ, không tô bất cứ thứ gì, cứ mặc nhiên thêu theo cảm tính.
Thứ ba, thêu thùa là một công việc mà em đã bỏ từ rất lâu rồi, cách đây…10 năm cơ: vẫn còn để một bông hồng và một bông hoa cúc dang dở. Những sợi chỉ thêu óng ánh vẫn ngoan ngoãn nằm chờ trong một chiếc hộp nho nhỏ xinh xinh và đôi lúc em cũng cảm thấy khá ngạc nhiên vì độ bền bĩ của chúng. Lâu rồi mới lại cầm đến chỉ thêu, cây kim nhưng em không cảm thấy khó khăn. Có lẽ khi làm một công việc yêu thích thì những khó khăn hay mệt mỏi đều không là gì cả. Em biết, dù anh thích hay không thích thì em sẽ chỉ thêu một lần này thôi và cũng không thêu bất cứ tên người nào khác trên chiếc lá nữa. Em không muốn một ai đó cảm thấy mình lạc lõng khi ở trong số đông hay “mình như bao người khác”. Với em, mỗi người đều có một ý nghĩa riêng và họ là những người không thể lẫn vào người khác trong lòng mình. Đó là lý do tại sao em không bao giờ nhắn tin chúc mừng ngày lễ tết cho hàng loạt người hay nhắn tin cùng một nội dung thăm hỏi cho nhiều người ngoại trừ tin nhắn thông báo học tập cho cả lớp. Thậm chí, em cũng không hay trả lời những tin nhắn kiểu như vậy ngoại trừ lời cảm ơn cho những tin nhắn thông báo hay email công việc.
Chiếc lá không tên kia giờ đã mang tên anh bằng những đường chỉ thêu vụng về. Cho em đọc lại bài thơ: Những chiếc lá bay đi của Nicolai Mikhailovich Rubtsov anh nhé bởi em mong rằng, chiếc lá được làm nên từ chính đôi tay mình sẽ còn ở lại mãi bên anh:
Những chiếc lá bay đi
(Nicolai Mikhailovich Rubtsov, Nguyễn Xuân Thư dịch)
Từ hàng dương bay đi từng chiếc lá
Điều hiển nhiên vẫn lặp lại trong đời
Đừng thương tiếc lá làm chi, em ạ
Mà hãy thương hiền dịu mối tình tôi!


Em cứ để mặc hàng cây trần trụi
Bão tuyết gào, em trách bão mà chi!
Bởi ở đây không ai người có lỗi
Khi lìa cành những chiếc lá bay đi.

2 nhận xét:

  1. :) em thêu lá hay là may áo như nàng Bân?
    Cảm tạ em.

    Trả lờiXóa
  2. Em thêu được lá đã là một kỳ tích rồi!^^

    Trả lờiXóa

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...