Thứ Ba, 15 tháng 2, 2011

VIẾT CHO NGÀY VALENTINE

Vẫn ngôi nhà cũ, mái cũ, tán lá cây im ắng chờ cơn gió mùa về
Thời gian dẫu có phôi pha dần trong ký ức thì cũng không quên đi được dư vị của tháng năm
Và trong cái ấm áp pha lẫn hồn nhiên, tôi tìm thấy mình trong đó.
Trong cái giận dỗi, vu vơ của bạn bè
Trong những câu đùa vụng dại của thơ ngây
Và trong cái tự bạch của chính mình cho một tình yêu chưa lớn
Nhưng nó đủ ngẩn ngơ, đủ bâng khuâng, xao xuyến và cũng đủ để làm nước mắt tuôn rơi.
-----------
Bạn nói mình tự kỷ, mình cười: chắc là không đâu bạn à, mình vẫn vậy thôi.
Gặp một người bạn, chính xác là người đồng nghiệp ở Sài Gòn, uống một chai Heniken ở Vincom (vì ở đây không có bia Sài Gòn). Nó ngạc nhiên: Ừ thì dù sao mi cũng chỉ có khác khi ở đây thôi. Về Sài Gòn lúc nào cũng ăn kem và uống nước ngọt. Mình bảo: Heniken chai ngọt thật đấy, khác hẳn với Heniken lon.:)
Lang thang bắt xe bus về thì đi lạc vào đường Triệu Việt Vương. Gặp lại quán café Cộng và nhìn thấy cái biển treo thân quen. Lần thứ hai đến quán này và là lần đầu tiên đến một mình. Chọn một góc ngồi trên gác, tìm uống cho bằng được Sài Gòn xanh, loại bia được mệnh danh là: "Có thể bạn không cao nhưng người khác cũng phải ngước nhìn":D. Nhìn cái chai lùn lùn, mập mập trông thật đáng yêu.
Chat với bạn. Bạn nói: hồi xưa có thích mình đó. Mình hỏi: hồi xưa là hồi nào? Bạn bảo: phổ thông, đại học và bây giờ. Mình cười: vậy sao gọi là hồi xưa? Bạn nói: vì mai mốt, nếu mình đi lấy chồng thì sẽ thành hồi xưa thôi. :)Mình cười: cảm ơn bạn đã cho mình cảm thấy ấm áp một chút trong ngày Valentine lạnh lẽo ở Hà Nội.
Nhận tin nhắn hỏi tối rảnh không, có kế hoạch gì không? Mình trả lời là có hẹn rồi dù thực sự là rất rảnh. Mình lười đi chơi và sợ đi chơi trong ngày này. Nếu là ngày bình thường thì không sao hết. Dù biết lâu lâu bạn mới có dịp ra Hà Nội nhưng thực ra trước ngày hôm nay mình có gặp bạn rồi mà. Mình xin lỗi.
Em bảo: sau khóa học điện ảnh này em sẽ vào Sài Gòn làm. Mình ngạc nhiên pha lẫn vui mừng: em nói thật chứ? Dạ thật. Nhưng nhà em ở Hà Nội mà? Dạ, nhưng em muốn vào trong đó? Vậy em làm gì? Làm cái ngành em đã học hồi đại học (điện tử quân đội gì đó) hay làm điện ảnh? Em làm điện ảnh chị à. Thầy Tuấn bảo sẽ giới thiệu việc làm cho em. Mình nói: Vậy em đi với ai. Hiện giờ thì chỉ có mình em chị ạ. Mình cảm thấy thật vui mừng khi nghe em nói thế. Cảm thấy em có chút gì đó của mình ngày xưa. Mong đến cái ngày Sài Gòn chào đón em!
Nhắn tin. Tin nhắn duy nhất mà mình gửi đi trong ngày Valentine:
-       - Chúc anh Valentine ấm áp trong một ngày đầu tuần bận rộn.
-       - Ko ấm nổi rồi em ơi. Đầu năm mà bị áp lực dữ quá. Chúc em vui vẻ nhé.
-       - Uh, em biết anh nhiều áp lực mà. Cố gắng lên nhé. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. :)
-       - Đang cố hết mình nè^^
-       -;)
Mình không có thói quen nhắn tin. Hầu như tin nhắn của mình đều phải chứa một thông tin gì đó (có lẽ mình đã già quá chăng :). Thực ra là do cái thời sinh viên hay nhắn tin đã rời xa mình khoảng gần ba năm rồi còn gì. Chỉ gần đây mình mới có thói quen nhắn tin để chuyện trò.
Gà con không phải bạn thân của mình. Anh ấy chỉ là đồng nghiệp tốt bụng của mình mà thôi. Vì vậy mình và anh ấy càng ít nhắn tin hơn. (Vì nếu nhờ vả nhau chuyện gì thì chỉ có điện thoại). Mình nhớ lúc mới đi làm, có lần máy tính mình bị mất hết dữ liệu, 6 file tiểu luận cao học đều biến mất trong khi ngày nộp bài chỉ còn có mấy ngày. Lúc đó, mình buồn quá nên nhắn tin để mong tìm thấy sự an ủi hay đơn giản là chỉ nhắn tin mà thôi.
  - Anh à, máy tính của em bị virus nên mất hết dữ liệu tiểu luận rồi. Chỉ còn 6 ngày nữa nộp bài mà em bị mất tới 6 cái tiều luận.
Lúc đó mình chỉ nghĩ đơn giản anh ấy sẽ nhắn tin trách mình: tại sao em lại bất cẩn như vậy hay em đã tìm kỹ chưa, có thể nó ở đâu đó chứ không mất được đâu.
Thì đây, tin nhắn mà mình nhận được:
- Trời, em còn văn bản viết tay không, đưa anh nhập phụ cho.
Tin nhắn ấy khiến mình rất ngạc nhiên vì đợt đó anh ấy làm thư ký cho hội đồng thi tuyển sinh Đại học. Mỗi ngày đi làm từ 6 giờ sáng đến 9 giờ tối mới về nhà. Vậy mà vẫn muốn giúp mình nhập dữ liệu.
Thời gian trôi đi, tình cảm của mình đã có nhiều thay đổi vì nhiều chuyện. Mình cũng ít liên lạc với người đồng nghiệp tốt bụng của mình hơn và anh ấy cũng thế bởi công việc anh ấy bận gấp nhiều lần so với mình. Dù sao đối với mình, anh ấy vẫn là kiểu người chất phác, giản dị rất Nam bộ. Đó là lý do mình luôn quý trọng anh ấy. Chỉ có điều, có lẽ mình và anh ấy chỉ có "nợ" chứ không có duyên. :)
Mình không biết được trên con đường của mình, ai sẽ tình nguyện đi chung, ai sẽ tình nguyện chờ mình. Thỉnh thoảng mình không tin vào tình yêu nhưng rồi thỉnh thoảng vẫn tin rằng nó có thật và có tồn tại bởi dù sao mình cũng từng đau khổ vì nó, cũng phải vin vào nó mà đứng dậy. 
Tìm mua đĩa "Lost in translation" để tặng cho cái người không tin vào tình yêu (nhưng chưa xem phim này). Tuy nhiên, nhiều chỗ bảo hết rồi. Ngại đi xa nên đành để tặng vào dịp khác vậy. Xem phim này, thích nhất là cảnh gần cuối, khi Charlotte đem áo đi trả cho Bob. Mình không muốn giải thích lý do bởi nếu ai đó từng trải qua nhiều cuộc chia ly thì sẽ hiểu thôi.
Valentine của mình đã kết thúc bằng một tách cafe ấm áp tự pha nhưng người chưa hết run rẩy vì lạnh do việc gội đầu đêm khuya. Hứa với bản thân sẽ không khóc, không buồn vì bất cứ chuyện gì nữa. Một lời hứa với bóng đêm :)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...