Thứ Tư, 15 tháng 2, 2012

Tạm biệt Sài Gòn của tôi

Tôi đã đi đến nhiều thành phố nhưng có lẽ Sài Gòn vẫn khiến tôi băn khoăn nhiều nhất. Thành phố tưởng chừng không có gì nhưng lại khiến tôi không ít lần rơi nước mắt, khiến tôi không ít lần tuyệt vọng. Trong guồng công việc mà nó đem đến, không ít lần tôi chịu stress và băn khoăn tự hỏi: tôi là ai?
Có lẽ Sài Gòn là thành phố của công việc. Có những công việc được gọi tên rõ ràng và có những công việc không tên. Những công việc luôn khiến người ta rơi vào stress và khủng hoảng. Nhưng có lẽ đó cũng là lỗi tại con người. Đã nhiều lần tôi cứ đặt ra cho mình những câu hỏi: tôi cố gắng vì ai, tại sao và vì điều gì? Và khi đáp án là không gì cả, tôi lại cảm thấy tồi tệ hơn. Nhưng rồi tôi nhận thấy rằng, lỗi lầm lớn nhất của tôi là tự gây khó cho mình. Tôi hiểu, làm nhiều việc cùng một lúc khiến tôi phải trả những cái giá đắt như thế nào. Và cái giá lớn nhất chính là bản thân không được đối xử công bằng. Trong khi những người khác vẫn đảm bảo ngày ngủ 8 tiếng thì có những lúc tôi chỉ ngủ từ 2-3 tiếng mỗi ngày. Tuy nhiên, sau ngần ấy thời gian sống chung với stress, tôi hiểu rằng chỉ có mình mới giải quyết được vấn đề của chính mình. 
Tôi đã sống ở nơi đất khách 8 năm rồi, sống xa gia đình 8 năm và trong lúc bế tắc, thành phố này đã chỉ cho tôi thấy phải lạc quan hóa mọi việc nếu vẫn muốn tiếp tục bám trụ lấy nó. Có thể căn bệnh cố hữu nhất của con người là "đứng núi này trông núi nọ". Khi chúng ta không có việc làm, chúng ta thất nghiệp và sống dựa vào gia đình, chúng ta nhận thấy mình thật vô tích sự. Khi chúng ta có quá nhiều việc làm, chúng ta cũng cảm thấy áp lực, tồi tệ. Vậy chung quy lại, chúng ta muốn gì? 
Sống trên đời thật sự không phải là điều gì dễ dàng. Nhất là tâm trạng con người luôn luôn thay đổi. Đó là tại sao con người phải tìm đến "thiền" để giữ được tinh thần lạc quan, tâm trạng vui vẻ trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Thực ra, cái khó đó là do chính bản thân mình. Nhiều việc không phải là vấn đề mà cái chính là chúng ta không đối mặt và giải quyết nó. Khi chúng ta nhiều việc, chúng ta thường nghĩ nhiều về nó, chứ chẳng bao giờ bắt tay vào giải quyết nó. Chỉ cần bỏ ra khoảng thời gian chúng ta nghĩ về nó, than vãn về nó cũng đủ để chúng ta hoàn tất công việc đó trong một ngày.  Muốn thực sự giỏi trong một việc nào đó, phải cố gắng vì nó gấp nhiều lần người khác.
Sài Gòn thực sự đã để cho tôi nhiều bài học quý giá về thái độ trong công việc. Ngay cả chuyện đi và ở của tôi cũng chỉ là thái độ đối với công việc của chính mình. Tôi có thể không đi, điều này chẳng ai nói gì được. Tôi có thể chỉ cần hoàn tất chương trình, không cần bằng cấp, điều này cũng chẳng ai nói gì được. Tôi có thể lựa chọn một cuộc sống khác, một công việc khác ở đây để phụ giúp gia đình với những khoản nợ nần, điều này cũng chẳng ai nói gì được. Giá như tôi ra đi khi tôi còn trẻ hơn thì không phải băn khoăn nhiều như bây giờ. Hoặc có thể tôi chọn một công việc khác như những đứa bạn khác của tôi: ngày làm 8 tiếng, cuối tuần nghỉ ngơi và không phải học nhiều nữa. Cái sự học ấy, tôi có thể làm theo sở thích của mình.
Suốt ngày hôm nay tôi đã ở nhà để nhìn lại và nghĩ về Sài Gòn, nghĩ về mình ở quá khứ,  hiện tại, tương lai. Và rồi tôi lại cảm thấy một lúc nào đó mình giống như cách nói của nhà văn Sơn Táp: "Tương lai không làm tôi quan tâm, tui thơ không làm tôi hoài nim, ni lo lng duy nht ca ti là đau đn t vn: “tôi là ai?” 
Tạm biệt Sài Gòn của tôi. Hy vọng ngày mai trời sẽ nắng.

9 nhận xét:

  1. "
    ...
    - Hôm nay, thấy bạn bị tai nạn em chợt nghĩ, cuộc đời con người thật ngắn ngủi. Hôm nay em hai mươi tuổi nhưng không có gì đảm bảo em sẽ sống đến hai mươi mốt.
    - Sao em lại bi quan đến vậy. Em phải nhìn về phía trước chứ. Em không có ước mơ gì sao?
    - Có chứ, ngược lại nữa là khác. Em có rất nhiều ước mơ. Chính vì không biết ngày mai rồi sẽ ra sao nên em luôn sống hết mình với những ước mơ. Nếu anh vặt hết lá của một cây nào đó, nếu anh giẫm lên một con giun đất thì chúng sẽ thế nào? Chúng sẽ chết đi để khỏi phải sống đau đớn à? Không, cây rồi sẽ lại nảy mầm, giun rồi vẫn lê thân tìm nơi trú ẩn.
    ...
    "
    (*) Trích Chương 6, tiểu thuyết "Hẹn gặp anh nơi thiên đường"

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Em giống lấy "gậy ông đập lưng ông" quá đó!^^

      Xóa
    2. Nếu cmt này có like em sẽ click lick thay cho dòng chữ này :)
      Và em xin sửa lại một xíu là Gậy của "Bà" chứ không phải của "Ông" :P
      ________
      Tình hình là em đã đọc xong truyện dài ơi là dài của chị và đang chờ tin nhắn rủ rê đi ăn uống từ chị (Dĩ nhiên em sẽ mời) :D

      Xóa
  2. "Hy vọng ngày mai trời sẽ nắng"
    Có thể được ngồi và suy nghĩ về quá khứ, hiện tại và tương lai là một hạnh phúc đó em ơi.

    Trả lờiXóa
  3. Em thích bài này quá N ơi!

    Trả lờiXóa
  4. Sài Gòn sẽ nhớ chị Na lắm đó. Hẹn chị một mùa hè giữa thành phố này... :)

    Trả lờiXóa

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...