Thứ Năm, 13 tháng 9, 2012

Tôi muốn được ở một mình...

Đã định mỗi ngày xem một bộ phim nhưng tình cờ đọc những dòng trên Facebook của diễn viên múa Linh Nga khiến mọi thứ đi chệch khỏi trật tự vốn có của nó: "Sau 12 tiếng mình mới được gặp bạn. Bạn là ai mà cứ nằm gần mình rồi khóc ầm hết cả lên. Cái đêm hôm ấy thật đáng sợ, mình cứ tưởng không vượt qua được. Thế rồi khi mở mắt bạn lại đang nằm nhìn mình. Mình khóc và bạn cũng khóc theo. Đến bây giờ mình vẫn không biết giây phút ấy là thật hay đang nằm mơ...". Những dòng ấy tuy ngắn ngủi nhưng đã đánh thức mong muốn mà tôi vẫn phải luôn chôn giấu, ít nhất trong khoảng thời gian này. Tôi ghen tỵ với bạn ấy không phải vì đỉnh cao sự nghiệp mà là vì hạnh phúc với gia đình nhỏ bạn đang có. Trải qua bao thăng trầm, bao biến cố thì điều cuối cùng sẽ ở lại trong cuộc đời mỗi người là gì: đó có phải là hạnh phúc không? Nếu được sống một cuộc sống giàu sang, được làm một công việc mơ ước và sớm hôm lủi thủi một mình: đó có phải là mong ước của cuộc đời không? Đã nhiều lần tôi cầu nguyện được đánh đổi để có được hạnh phúc như những đứa bạn thân thiết của mình nhưng càng cầu nguyện, tôi càng khủng hoảng.
Những lúc buồn muốn khóc, những lúc vui muốn tíu tít kể chuyện, những lúc khám phá ra những điều thú vị trong cuộc sống, muốn kể cho ai đó nghe nhưng ai sẽ lắng nghe mình, ai là người ngồi lại để nghe mình nói? Không ai cả.
Hạnh phúc, tình yêu đối với tôi là những điều xa xỉ của cuộc đời. Ai bảo rằng cho đi thì sẽ được nhận lại. Sau những giây phút mệt nhoài, sau những ngày lủi thủi một mình, niềm tin trong tôi đã vơi dần. Tôi biết mình cũng chỉ là một người bình thường như bao người khác và chẳng là gì trong lòng người khác. Chỉ tại tôi không đủ can đảm nhìn thẳng vào những điều này.
Cuộc đời là những chuyến đi. Vậy chuyến đi này sẽ đưa tôi tới đâu? Tới nơi lấy công việc làm vui chăng? Tôi rất tiếc đã để bản thân mình phải tự ti như lúc này nhưng sự thật tôi chẳng có điều gì để bấu víu, để hy vọng. Tôi sợ những cái gọi là hy vọng. Ngay cả số phận, định mệnh cũng chỉ là những điều khiến tôi nuôi dưỡng những ảo vọng, những tưởng tượng hão huyền. Và như thế, tôi lại càng đau đớn hơn.
Và như thế, tôi muốn được ở một mình, ít nhất là trong thời điểm này. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...