Thứ Bảy, 1 tháng 9, 2012

MÙA HÈ KHÉP LẠI


Mùa hè khép lại bằng những bông hoa thạch thảo nở tím nơi góc vườn buổi sớm mai, những bông hoa chưa một lần là biểu tượng của mùa hè nhưng luôn rực rỡ dưới ánh nắng. Thạch thảo không lớn, không có vẻ đẹp kiêu hãnh của những bụi hồng, cẩm chướng, càng không có vẻ đài các của những búp sen xanh, sen trắng  nhưng khi cắt những cành hoa bé nhỏ cắm vào chiếc xe đạp bằng tre thì nó lại có sức quyến rũ lạ kỳ của một cái gì đó man mác, cổ xưa. Bất chợt tôi nhớ tới mấy câu thơ mà Apollinaire đã viết: 
Ta ngắt đi một cành hoa thạch thảo.  
Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi.
Mùa hè khép lại bằng "bụi tóc tiên điên dại miên man" trong những câu thơ đầy trống trải của Nguyễn Bình Phương mà tôi thường gọi là hoa móng tay. Những cánh hoa như những chiếc móng tay bé nhỏ đưa tôi trở về thời thơ ấu, những ngày thích thú nhìn thấy đôi bàn tay với những chiếc móng thon dài, hồng hồng xinh xinh được tạo ra bởi chính những bông hoa thơm nhè nhè mà bạn gọi bằng một cái tên khác: hoa đi mưa. 
Mùa hè khép lại bằng chuyến xe vắng người vào đêm mười bốn tháng bảy. Có lẽ vì ngại câu ca dao: mồng năm, mười bốn, hai ba...nên thói quen kiêng kỵ ra đường vào những ngày ấy đã bám rễ trong lòng mọi người. Chiếc xe giường nằm đi qua những con đường mà một bên là núi, một bên là biển và ánh trăng lơ lửng trên cao rọi qua cửa kính như thể vừa nằm vừa xem phong cảnh chuyển động trên màn hình ti vi, nhưng chiếc ti vi này rộng lớn và thực tế hơn nhiều, được đặt giữa tòa lâu đài thiên nhiên, giữa bao la vũ trụ.
Mùa hè khép lại bằng tiếng bước chân của những chú chim non đi lạch đạch trên mái nhà trong ngày lễ Vu Lan. Thực ra, trước đây, tôi cũng thường nghe đi nghe lại âm thanh này nhưng không mấy khi để ý. Dấu chân bé bỏng in trên mảng tôn mờ mờ và tiếng đập cánh nhè nhẹ nghe rất đỗi thân thương.
Mùa hè khép lại bằng ánh nhìn nghiêng vào những giọt cafe đang tí tách rơi xuống nền sữa trắng. Mỗi ngày hai bận nhìn cafe rơi rơi như thế trong nỗi buồn vô hạn. Cuộc sống có những khoảnh khắc chậm rãi, sao lòng người nhiều sốt sắng và lo toan đến vậy.
Mùa hè khép lại bằng một chuyến đi xa. Nhiều lúc tôi ghét những chuyến đi. Tôi ghét cảnh phải vội vội vàng vàng gấp quần áo và lấy những vật dụng cần thiết nhét vào valy, ghét phải sống trong những ngày chuẩn bị rời khỏi đất nước, ghét những đêm nằm ngủ, úp mặt vào tường và nước mắt lã chã tuôn rơi, ghét cứ phải dặn lòng rằng: tài sản lớn nhất của mỗi người đằng sau những chuyến đi là kho ký ức tốt đẹp về vùng đất mà họ đã đặt chân đến. Không có gì đảm bảo rằng mình sẽ trở lại vùng đất ấy một lần nữa, vì vậy, dù vui dù buồn thì đây cũng sẽ là một trong những trải nghiệm đáng nhớ của cuộc đời.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...