Thứ Năm, 18 tháng 8, 2011

My pets

Nhìn bộ dạng gầy gò của em mèo 14 tuổi, tôi quyết định viết bài viết này cho các em thú cưng nhà tôi dù thừa biết là chúng không bao giờ đọc được. (Chúng mà đọc được chắc chết).

Em mèo 14 tuổi










Em mèo này xuất hiện ở nhà tôi vào một buổi trưa hè lúc tôi học lớp 5. Mẹ nhặt được đâu đó ở chợ. Mẹ bảo mẹ thích mèo mướp và là một em hot girl mèo vì như vậy nó sẽ siêng năng, không bỏ đi theo các em gái như những chú mèo trai.
Có lẽ nhờ những tính toán đó của mẹ mà 14 năm qua, nó đã chung sống với gia đình tôi dưới một mái nhà. Mặc dù ngôi nhà đã thay đổi qua các hình dạng, các kiểu khác nhau thì em mèo vẫn ở đó. Tôi không thể nhớ hết số lượng con do nó sinh ra nhưng dù nhiều đến thế nào thì tất cả cũng bỏ đi hết, chỉ còn lại nó. Mỗi lần nó sinh là mỗi lần tôi khổ sở , lúc nào cũng phải ở bên cạnh vuốt ve, nó mới chịu nằm yên. Người ta bảo: mèo khôn sau khi sinh con sẽ mang nhau tới cho chủ. Còn con mèo 14 tuổi này thì luôn bị tôi giành giật nhau để ngâm rượu, nếu không nó sẽ xơi mất. Tôi nghĩ nó vậy mới khôn vì biết giành lấy thức ăn bổ dưỡng về cho mình J.
Năm nay nhìn nó xác xơ lắm. Dù vậy nó vẫn luôn nhận ra tôi mỗi lần về nhà. Lúc nào cũng ngoan ngoãn trèo lên mình tôi nằm để được vuốt ve. Tôi nghĩ, chắc nó sợ lâm vào cảnh: mèo già cô đơn đây mà.

Em Lucky (chú chó may mắn)










Thực tế thì tôi nghĩ nó không may mắn gì cho lắm, chưa kể còn cắn người và phải bồi thường thiệt hại.
Nó đến nhà tôi lúc tôi học năm thứ 2 đại học. Lúc còn bé nó mang đủ thứ bệnh trong người và là con vật kén ăn nhất từ trước đến giờ mà tôi được biết.
Năm tôi sinh nhật lần thứ 20, một năm đánh dấu mốc qua hàng tuổi thứ 2, tôi lên kế hoạch tổ chức lễ sinh nhật hoành tráng với những món ăn tự nấu và mời bạn bè (vì bố mẹ đều vắng nhà cả). Thế nhưng, trước ngày sinh nhật của tôi đúng một ngày, em May Mắn ấy lâm trọng bệnh và có nguy cơ die vào ngày trọng đại này. Vậy là mọi kế hoạch của tôi tan vỡ khi ngày đêm phải dụ dỗ em ấy uống sữa trộn trứng gà cho có chất dinh dưỡng. 20 tuổi, tôi vẫn còn tin rằng nếu ước điều gì đó vào ngày sinh nhật mình thì điều ước ấy sẽ thành hiện thực. Thế là tôi dành điều ước duy nhất ấy cho Lucky với hy vọng em ấy sẽ khỏi bệnh bởi vì tình hình lúc ấy hết sức nguy kịch. Tôi không biết trên đời này có cái gọi là phép màu kỳ diệu không hay bởi tên em ấy là May Mắn nên đã khỏi bệnh thật. Hai ngày sau sinh nhật tôi, em ấy hoàn toàn hồi phục và ăn được cơm (còn sữa thì sợ chết khiếp).
Và sinh nhật tôi lúc 20 tuổi cũng là sinh nhật thật đáng nhớ. Nhờ có sự giúp đỡ của Nữ mà tôi đã nấu kịp đồ ăn mời bạn bè. Không những thế, tất cả những người bạn phổ thông thân thiết tôi mời đều có mặt để đem đến cho tôi một đêm sinh nhật ấm áp nhất.
Giờ em Lucky đã được năm tuổi. Bên cạnh tính xấu kén ăn thì lại còn thêm tật sợ tắm. Nếu tình cờ em ấy nằm chơi và nghe đâu đó trong cuộc trò chuyện của tôi và anh Hai có chữ tắm là ba chân bốn cẳng chạy mất. Còn về khoản ăn thì khỏi nói. Nếu đồ ăn mà không được xào nấu bằng hạt nêm Knor thì đừng hòng em ấy đụng đến.
Nhưng điều tôi thích nhất ở em này là cái khoản điệu đà. Em ấy rất biết tạo dáng khi chụp hình. Vì vậy, nếu có cuộc thi Hoa hậu giành cho các em thú cưng qua ảnh, chắc chắn em ấy sẽ có giải.
Em Mimi (cô mèo thương con)












Em Mimi này không phải là con của em mèo già 14 tuổi mà là em mèo được mẹ mới xin về để tránh nguy cơ dòng họ mèo ở nhà tôi bị tuyệt chủng. Mới về một năm nhưng em ấy đã kịp cho ra đời 2 chú mèo con xinh xắn. Một trong 2 em đó đã bị mất trộm.
Một hôm, 4 giờ sáng, Mimi hớt hải chạy vào phòng anh Hai tôi kêu gào thảm thiết. Anh Hai ngạc nhiên nhưng nghĩ rằng: chắc hôm nay nó kêu mình dậy tập thể dục đây mà. Thế là dậy và hồn nhiên đi tập thể dục.
Lúc về, anh Hai tôi vẫn thấy nó đứng đó và kêu gào nên bế lên vỗ về. Vừa bế lên, nó đã giãy đành đạch rồi nhảy xuống, chạy ra phía hồ cá và lại kêu. Anh Hai tôi đành đi theo nó đến gần hồ cá. Tiếng kêu của nó làm em mèo con bị rơi xuống hồ lên tiếng đáp lại. Anh Hai tôi giờ đây mới hiểu chuyện gì nên lấy vợt vớt em mèo con lên. Lúc đó, em mèo mẹ mới yên tâm bỏ đi chơi.
Tôi nghĩ, dù là con vật, dù những biểu hiện của chúng được đánh giá là phản xạ tự nhiên nhưng với tôi, chúng luôn sở hữu một tình cảm đặc biệt.Và những tình cảm ấy tuyệt vời ở chỗ, cho dù dành cho con người hay cho đồng loại cũng là những tình cảm hết sức tự nhiên, hết sức bản năng mà nhiều lúc con người cũng phải ngưỡng mộ bởi chưa bao giờ và thực sự chưa bao giờ chúng biết tính toán.


2 nhận xét:

  1. mình rất thích đôi mắt của bạn, một đôi mắt thật đẹp.

    Trả lờiXóa

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...