Thứ Sáu, 19 tháng 8, 2011

Xin đừng cho âu lo in lên tình tôi (*)


Vậy là tuổi 25 đã đong đầy bằng con số tròn trĩnh, không còn là 24 tuổi mấy tháng nữa. Giờ thì 25 tuổi 2 ngày :) hoặc 26 tuổi thiếu 363 ngày.
Mọi năm, vào ngày sinh nhật, mình đều viết một bài tự chúc mừng và giữ riêng cho mình những kỉ niệm đẹp trong ngày này bằng những cách khác nhau.  Năm 2009, lần đầu tiên mình trải qua khoảnh khắc sinh nhật 12 giờ đêm trong lời chúc và trong những cái chạm cốc của mấy chục bạn sinh viên Mùa hè xanh. Năm 2010, mình đã có thời gian dài để gặp gỡ bạn bè, sinh viên suốt từ ngày chưa sinh nhật đến sau đó mà vẫn còn sót lại những đứa bạn thân đại học. Kết quả là nhận quà chúc mừng sinh nhật tròn 24 tuổi của Ruồi khi chỉ còn hơn 10 ngày nữa là đến sinh nhật lần thứ 25.  Năm nay, rất có thể là năm đi xa, đến một vùng đất lạ nhưng mình lại chọn giữ khoảnh khắc cho ngày sinh nhật này một cách yên bình và đẹp đẽ nhất trong một quán ăn trên một con đường nhỏ xinh hay bên những tiếng nhạc trong trẻo và giọng hát ấm áp ở một quán café bên Hồ Con Rùa. Dĩ nhiên, ngày trước đó vẫn có một chút ồn ào trong cuộc gặp gỡ với những người thân thiết như: Xỉn, HH, TT. Kết quả là ngày hôm sau ngày sinh nhật đã nhận được tin nhắn chúc mừng sinh nhật muộn và thắc mắc của Phương: “Happy birthday, năm nay sao yên tĩnh thế?”
Mỗi người đều có những cách khác nhau để đi qua cái ngày một năm chỉ có một lần này.
Năm nào cũng vậy, cứ đến 12 giờ đêm, T nhắn tin chúc mừng. Đây là một nỗ lực đặc biệt vì theo lời bạn, thông thường bạn chỉ thức được đến 10 giờ 30 hoặc 11 giờ. Tin nhắn 12 giờ đêm của bé Linh cùng quà tặng âm nhạc qua điện thoại bằng số máy S-Fone lúc 10 giờ 30 phút hôm sau làm mình bất ngờ. Không có bài hát nào mang nội dung Chúc mừng sinh nhật mà chỉ có Con đường hạnh phúc và Cảm ơn một đóa xuân ngời…Những bài hát như những lời chúc, điều mà bé Linh mong muốn nhất là mình sẽ được đi trên con đường hạnh phúc của mình.
Không để ngày sinh trên FB và bắt đầu ngày này bằng mấy câu thơ của Tagore, mấy câu thơ phù hợp với tâm trạng của mình vào sáng sớm thức dậy:
"Sáng hôm nay
Tôi bỗng nhớ đến những vật nhỏ
và những bài hát nhỏ
Tôi như đang trôi trên dòng nước
trong một chiếc thuyền
lướt qua cả hai bờ cuộc sống".
Đó là ước muốn bước đi trên con đường của mình bằng những điều nhỏ bé, yên bình và giản dị nhất. 
Cuộc sống không bao giờ khắt khe với bạn, quan trọng là bạn đòi hỏi từ nó những gì. Khi nào quá mệt mỏi, hãy thả trôi mọi thứ, kể cả bản thân mình. Đừng gồng mình và chịu đựng. Bạn sẽ có thể bước tiếp.
Và mình đã tìm thấy hơi thở trên con đường của mình vào buổi sáng sớm hôm đó.
Mình lại đến VPKT Đài Bắc làm hồ sơ sau không biết bao nhiêu ngày lui tới. Cuối cùng đã thành công được một nửa. Bây giờ chỉ còn chờ đợi. Kể cả có những gì bất thường, những điều không mong đợi ập tới, mình cũng đủ sức đón nhận vì đã chuẩn bị sẵn sàng.
Cảm ơn ngày, cảm ơn những người luôn luôn yêu thương mình với những món quà, những lời chúc mừng trên FB hay tin nhắn đầy cảm động của mẹ, tin nhắn giản dị của ba và những tin nhắn khác để mình được refresh lại mọi thứ sau bao nhiêu ngày mệt mỏi.
Và cảm ơn cả những người yêu thương nhưng quên mất ngày sinh nhật của mình như sáng nay Soa, cô bạn thân Đại học đã viết trên FB: “Lời tự thú muộn màng là ta đã quên béng sanh nhựt của ngừi iu. Xin ngừi iu tha thứ. Chúc ngừi iu luôn trẻ trung nhí nhảnh xinh đệp đáng iu nhá”.
Ngày sinh nhật tuyệt đối không phải là thước đo giá trị tình cảm của người khác dành cho bạn. Nó chỉ là dịp để thể hiện tình cảm cho người mà mình yêu thương. Do đó, ngoài ngày này còn vô vàn cách, vô vàn dịp khác để thể hiện tình cảm. Điều quan trọng nhất là bạn đã tồn tại trong lòng người khác như thế nào mà thôi.
--------
(*) Lời bài hát: Cảm ơn một đóa xuân ngời

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...