Thứ Năm, 27 tháng 9, 2012

Mình đã hiểu

Có một lần, mình nghe một người nói rằng thời gian bên mình là thời gian dài nhất trong năm. Câu nói vô tình mà chân thật ấy đã khiến mình cảm thấy ăn năn, day dứt vì đã bảo người ấy đi cùng mình và thật sự đau lòng vào khoảng thời gian rất lâu sau đó.
Có một lần, mình nghe người ấy nói rằng không thích đi du lịch, không thích đến những vùng đất mới và mình đã tin vào điều đó.
Có một ngày, mình nhận ra rằng, không phải người ấy không thích đi du lịch, không thích đến những vùng đất mới mà điều quan trọng là đi đâu, với ai. Mình nhận ra rằng, người ấy vẫn thích đi du lịch và thậm chí không quan tâm mất bao nhiêu thời gian, tiền bạc bởi chỉ cần người ấy được đi với người mà người ấy thích, đến vùng đất mà người ấy thích và mình hiểu người ấy đã tìm thấy điều đó. Mình cũng nhận ra rằng, mình nhàm chán tới mức khiến người ấy cảm thấy thời gian bên mình luôn luôn dài, khiến người ấy phải phát sợ những chuyến đi nên chưa bao giờ tỏ ý muốn đợi mình về để đi cùng mình đến vùng đất nào đó, nơi mà cả hai đều chưa từng đặt chân đến, có chăng chỉ là những đề nghị đơn độc từ mình.
Có một ngày, mình hiểu ra rằng, khi người ấy đã tìm được cho mình người bạn đồng hành mới để cùng đi đến những vùng đất mới thì người lữ khách như mình đã đến lúc nên bị đuổi xuống xe hoặc tự nguyện xuống xe. Ừ, đuổi xuống hay tự nguyện thì cũng đều như nhau cả bởi mình không muốn xuất hiện trong hình ảnh nhàm chán của một ai đó và càng không muốn ai đó phải miễn cưỡng quan tâm tới mình. Tất cả những gì đi ra từ trái tim nếu không được nhận lại từ chính trái tim thì đều là miễn cưỡng và mệt mỏi. Thật lòng mình không bao giờ muốn như vậy.

1 nhận xét:

  1. Có thể ví những người bạn quanh mình như những hành khách đi cùng trên một chuyến xe. Có người làm ta vui, có người làm ta buồn, và có người dửng dưng không quan tâm tới ai. Nhưng dù có đối đãi với nhau tốt xấu thế nào thì mỗi người đều có đích đến riêng. Nếu người mà mình đang nói chuyện hợp ý đã tới trạm phải xuống thì dù có lưu luyến mình cũng không thể giữ họ lại; còn nếu ai đó cùng mình xuống cùng một bến và cùng tiếp tục cuộc hành trình thì là niềm vui không phải dễ gặp. Cảm xúc là phần tất yếu của tâm hồn, nhưng không để mình chạy theo cảm xúc, và do vậy không thể để mình tùy tiện xuống xe. Trong một chuyến đi dài, đường hun hút con xa, mà cứ ngẫu hứng đổi xe thì biết khi nào mới đến được nơi cần tới? Nếu thấy không thoải mái thì có lẽ chỉ nên đổi vị trí chỗ ngồi rồi vui vẻ tiếp tục lên đường thôi?

    Trả lờiXóa

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...