Thứ Tư, 16 tháng 5, 2012

Dù có ai nói gì đi chăng nữa

Anh bảo với em rằng thực ra anh vẫn ổn
Sao em lại nhìn thấy đằng sau câu nói ấy vương vấn những giọt sầu rơi?
Của trống trải, nặng nề và cả cô đơn
Sao ở nơi đây cổ họng em nghẹn đắng.

Anh bảo với em rằng thực ra anh vẫn ổn
Sao lại trốn vào một góc của lặng im?
Trong lời cầu nguyện em thầm nhắc mỗi đêm
Giữa hai anh em chỉ một người được phép không bình an một khoảnh khắc thôi anh nhé.

Anh có biết?
Mỗi người chỉ trở thành một thực thể cô đơn
Khi họ chối bỏ thế gian và quay lưng lại cuộc sống
Hướng ánh nhìn vào trong tâm tưởng
Nơi chỉ có bóng ta ngự trị trái tim ta.

Vậy tại sao không chọn hướng trở ra?
Nơi thế giới ngoài kia ta biết mình có vòng tay bè bạn
Để nắm giữ khi ta vấp ngã
Để ôm vào lòng khi  ta kiếm tìm khoảnh khắc bình an.

Dù có ai nói gì đi chăng nữa
Hoặc dù chính anh có chối bỏ bản thân mình.
Em vẫn tin anh.
Đó không phải là lời nói suông.
Mà bởi em biết khó khăn nào rồi cũng thành quá khứ.
Khó khăn nào anh cũng có thể đương đầu
Và vượt qua
Trưởng thành hơn mỗi ngày
Bằng nụ cười
Bằng trái tim không khuất phục...

Em vẫn tin anh.
Dù ai có nói gì chăng nữa
Hoặc dù chính anh có chối bỏ bản thân mình.
Thì vẫn luôn là người tốt
Và là người tử tế
Trong em.

2 nhận xét:

  1. em nè, chị có cảm giác rưng rưng khi đọc bài này của em, một sự đồng cảm tuyệt đối khi chị cũng có một người bạn thân, biết anh ấy cũng đang trải qua những ngày "trống trải, nặng nề và cả cô đơn" dù anh luôn nói với chị rằng anh ổn...

    Trả lờiXóa

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...